Người dịch: Whistle

Tam Thủy cũng đã từng lén lút chèo thuyền đến chỗ Chu Giáp câu cá, nhưng thu hoạch lại rất ít.

Cậu ta đã từng hỏi một lần, nhưng không nhận được câu trả lời, nên cũng không dám hỏi thêm, Tam Thủy biết rõ thân phận của mình và Chu Giáp, chưa bao giờ dám vượt quá giới hạn.

Nhưng Tam Thủy không biết, trên đời có một loại dược tên là “Dụ Thú dược”.

Tuy rằng Chu Giáp không có huyết thống “Sâm Lâm chi tử”, nhưng lại có phương thuốc, cộng thêm Linh Vũ Thuật, muốn có dược liệu chất lượng tốt rất dễ dàng.

Nếu như Chu Giáp muốn, chỉ cần dựa vào việc đánh bắt cá, hắn cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.

“Ào…”

Chu Giáp vung tay áo, kình khí cuồn cuộn, thuyền như mũi tên lao về phía trước, xé toạc mặt nước.

Không lâu sau đã đến cách đó mấy dặm.

Nơi này sông ngòi chằng chịt, dòng nước chảy xiết, chiếc thuyền trôi theo dòng nước, Chu Giáp cũng không thèm điều chỉnh, hắn cắm cần câu, mặc cho nó lắc lư, thưởng thức rượu và thức ăn.

Rượu vào bụng, đồ ăn ngon.

Cá cũng cắn câu liên tục.

Không biết đã qua bao lâu, Chu Giáp đang ngà ngà say, đột nhiên nhíu mày, ngửi ngửi, hắn vội vàng vung tay áo, điều khiển thuyền đến gần một hòn đảo nhỏ.

Còn chưa đến gần, mùi máu tanh nồng nặc đã ập vào mặt.

“Quạ!”

“Quạ quạ!”

Chim ăn xác thối bay lượn trên bầu trời, thỉnh thoảng lại lao xuống, hưng phấn kêu la.

Có con còn đang ngậm một miếng thịt tươi.

Chu Giáp sầm mặt, ánh mắt lướt qua lau sậy, bụi cỏ, từng bộ thi thể treo trên cây, máu me đầm đìa, đập vào mắt.

Trong số những thi thể đó, có người già, trẻ em, phụ nữ…

Chỉ có rất ít thanh niên.

Mỗi người bọn họ, trước khi chết đều bị tra tấn, trải qua cực hình, da thịt nứt toác, máu me be bét.

Quần áo vải thô rách nát bay phấp phới trong gió, có thể thấy cuộc sống của họ không giàu có.

Chắc là vì muốn trốn tránh nghĩa vụ quân sự nên mới dẫn theo gia đình trốn ở đây.

Mùi máu tanh nồng nặc, máu trên thi thể vẫn chưa khô, xem ra, thời gian bọn họ chết cách hiện tại không lâu.

Ừm…

Chu Giáp khẽ động, chiếc thuyền đã tăng tốc, đi về phía mà hắn đến.

“A!”

“Phập!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, rồi im bặt.

Trong đám lau sậy, hai nửa thi thể rơi xuống nước, máu nhuộm đỏ mặt nước, từ từ lan ra.

“Chạy!”

“Chạy cái con khỉ…”

“Dám trốn tránh nghĩa vụ quân sự, khiến bọn ta phải vất vả như đang bắt chuột vậy, quả thực là chán sống!”

Trên đảo…

Cây cối um tùm.

Mấy người đàn ông hung dữ tay cầm đao, thương, bao vây một đám nam nữ đang sợ hãi.

Có người cầm dây thừng trói bọn họ lại, chỉ cần bọn họ hơi phản kháng liền bị đấm đá, hơn nữa, còn có thi thể nằm la liệt hai bên.

Đám người này ăn mặc giống nhau, trên ngực có thêu hoa văn sóng nước, rõ ràng là người của Thiên Thủy trại.

“Đại nhân, đại nhân.” Một người quỳ rạp xuống đất, kêu la:

“Năm kia, tiểu nhân đã đi lính, vừa mới trở về không lâu, có thể miễn hai lần, lần này, tiểu nhân không cần phải đăng ký, các vị không tin thì có thể đi tra.”

Người này họ Hoàng, mọi người gọi là lão Hoàng.

Lão Hoàng mặt đầy nếp nhăn, tóc bạc trắng, thực tế, ông ta chỉ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nhưng trông rất già.

“Đã đi lính?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Đã đi lính, vậy mà còn trốn ở đây?”

“Cho dù ngươi thực sự đã đi lính, lần này, ngươi ở cùng với những người trốn tránh nghĩa vụ quân sự cũng là phạm tội.”

Người nói chuyện mặt đầy thịt, ánh mắt dữ tợn, gã ta phất tay:

“Đưa tất cả đi!”

“Vâng, Lưu đầu.”

“Đại nhân.” Tam Thủy cũng ở trong đám đông, quần áo sau lưng cậu ta bị rách, lộ ra từng vết thương, Tam Thủy vội vàng nói:

“Ta có tư cách miễn nghĩa vụ quân sự!”

“Ồ!” Lưu đầu cười khẩy:

“Đã có tư cách miễn, đến đây làm gì?”

“Chẳng lẽ là bao che cho bọn họ?”

Lưu đầu trầm giọng, gầm lên:

“Nói, có phải ngươi đã sắp xếp cho bọn họ trốn ở đây không? Ai đã cho ngươi tư cách miễn nghĩa vụ quân sự? Có phải người đó cũng tham gia vào chuyện này không?”

Tam Thủy cứng người.

“Không nói sao?” Lưu đầu dữ tợn nói:

“Vậy thì chết đi.”

Lưu đầu trời sinh đã có một đôi mắt tam giác, tướng mạo hung dữ, thực chất cũng là kẻ độc ác, thích nhất là giết những người không dám phản kháng.

Tiếng kêu của Tam Thủy không những không khiến cho Lưu đầu kiêng dè, ngược lại còn khiến sát khí của gã ta bùng lên.

Có thể miễn nghĩa vụ quân sự, chắc chắn là có lai lịch.

Nếu như uy hiếp…

Có lẽ sẽ có lợi.

Thôi bỏ đi!

Lưu đầu khẽ động, ánh mắt gã ta trở nên sắc bén:

“Giết quách cho xong chuyện.”

Lưu đầu vung đao, lưỡi đao vẽ thành một đường cong, chém vào cổ Tam Thủy, kình phong gào thét, cuốn theo cỏ dại trên mặt đất.

Đao này rất mạnh mẽ.

Lưu đầu tự tin một đao có thể chém bay đầu Tam Thủy, giống như trước kia.

“Vèo!”

Một bóng đen bay đến.

“Cạch…”

Sức mạnh khủng bố đánh vào đao, Lưu đầu run rẩy, cánh tay tê dại, không thể nào nắm chặt đao, thanh đao rơi xuống đất.

Còn bóng đen kia cũng rơi xuống, vậy mà lại chỉ là một chiếc lá.

Phi hoa trích diệp mà cũng có thể làm người khác bị thương!

Cao thủ trên thất phẩm!

“Ai?”

“Ra đây!”

Đám người Thiên Thủy trại biến sắc, căng cứng người, nhìn về phía chiếc lá bay đến.

Một bóng người chậm rãi bước ra.

Người đến cao gần hai mét, có thân hình cao lớn, vạm vỡ, dung mạo bình thường, mặc áo choàng màu xám, vén cành cây, bước đến gần.

Đối mặt với ánh mắt thù địch của mấy chục người, người này lại mặt không đổi sắc, vẻ mặt bình tĩnh.

Chính là Chu Giáp.

Tam Thủy thoát chết, lại nhìn thấy gia chủ, cậu ta kích động đến mức run rẩy, hai mắt đẫm lệ, nhất thời không biết nên nói gì.

“Ngươi là ai?”

Lưu đầu một tay tê dại, phải dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải, đè nén cánh tay đang run rẩy, gã ta nghiến răng, nhìn Chu Giáp:

“Thiên Thủy trại bọn ta nhận lệnh đi bắt những người trốn tránh nghĩa vụ quân sự, bổ sung số lượng binh lính, đây là quyết định của tất cả các thế lực lớn, chẳng lẽ ngươi cũng muốn nhúng tay vào sao?”

0.49151 sec| 2402.195 kb